Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

Điều khắc khoải


Tôi đã trải qua những năm tháng của tuổi thơ trong sự nghèo- khó,đói -rách; Nên khi lập gia đình và có con, tôi đã quyết không để con mình phải chịu những thiệt thòi, mất mát nữa . Thế là tôi đã lao vào làm việc, tận dụng mọi cơ hội để được thăng chức, để kiếm thật nhiều tiền; Tôi thực sự bị cuốn vào cái vòng xoáy ấy, đến nổi gần như tôi đã quên mất người Mẹ đang sống ở quê nghèo, có chăng chỉ là những cuộc điện thoại và số tiền gởi về cho Mẹ hàng tháng, những lần hiếm hoi vội vã về thăm Mẹ rồi lại vội vã ra đi. Mãi cho đến khi Mẹ tôi bị tai biến mạch máu não, tôi mới bàng hoàng nhận ra rằng: mình sắp mất đi người Mẹ duy nhất trên đời. Tôi như chạy đua với thời gian, vội vàng đưa vợ và con về thăm Mẹ, rồi vội vàng xây cho Mẹ một căn nhà thật lớn (có gắn máy điều hòa nhiệt độ hẳn hoi), vội vàng ...
Nhưng than ôi! Mẹ tôi đã sống đời sống của thực vật, đã quá muộn màng khi tôi "về" với Mẹ.
Cổ quan tài đắt tiền và một đám tang linh đình cho Mẹ (thực chất là cho những người còn sống), tất cả chỉ là sự sám hối của tôi đối với Mẹ. Xóm làng nói Mẹ tôi thật diễm phúc, có con quá hiếu-thảo, Tôi đã nghe mà lòng đau quặn thắt.
" Nước mắt chảy xuôi " là điều hiển nhiên, luôn phù hợp với mọi quy luật, song "nước mắt chảy ngược" thì không phải ai cũng làm được phải không Mẹ ??? Vâng, khi con hiểu ra điều đó thì Mẹ đã không còn nữa. M.....ẹ..........ơ......i....

Vu lan 2009.